Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn
Phan_12
Lúc đó, Kim Phượng đang trốn khỏi sự giám thị nghiêm mật bất kể ngày đêm của Từ thái phi chạy ra ngoài, núp ở bụi cỏ sau Hoán y cục lim dim ngủ. Từng tiếng kêu thảm thiết hù dọa nàng liên tục gặp ác mộng, rốt cuộc hoảng quá tỉnh dậy. Đang ngủ ngon lại bị quấy nhiễu, làm thế nào cũng không ngủ lại được nữa. Bất đắc dĩ, Kim Phượng đành phải nhúng tay vào chuyện này.
Hậu quả của việc nhất thời ngứa tay này là, từ đó về sau, Từ Thái phi vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt liền hung hăng phóng tên độc. Đến nỗi, ngẫu nhiên đêm khuya tỉnh mộng, nàng vẫn còn cảm thấy sau lưng đau đớn.
Còn Phong Nguyệt cũng từ đó bị di chứng, bất cứ lúc nào, ở đâu, chỉ cần nghe thấy mấy chữ Lư Vương, Đoàn Vân Trọng hoặc Nhị điện hạ, nàng ta lập tức chạy trối chết, sau đó biến mất.
Nhưng Phong Nguyệt cũng coi như bảo vệ được cái mạng. Ở chung một thời gian, Kim Phượng dần dần phát giác, Phong Nguyệt bị Từ thái phi truy sát cũng thật đáng đời. Nha đầu này quả thật là thanh xuân nảy mầm xúc động, cho dù không đâm đầu vào trước mũi thương của Từ thái phi, thì một ngày nào đó cũng sẽ bị nương nương khác kéo ra ngoài đánh chết.
Nhưng Kim Phượng cảm thấy, Phong Nguyệt là một người rất nữ tính, nàng thích.
Vì vậy, nàng giữ Phong Nguyệt ở lại bên mình, lấp vào chỗ trống của Tố Phương. Một mặt có người trò chuyện, mặt khác nàng thầm nghĩ, có một người tính tình như Phong Nguyệt ở bên cạnh, nàng sẽ cảm thấy bản thân có vẻ bình thường hơn.
Dọa Tiểu Phong Nguyệt bỏ chạy xong, Kim Phượng đắc ý lấy từ trong ống tay áo ra một túi hạt dẻ bóc vỏ rang đường. Tiểu nha đầu, đúng là dễ gạt…
Liếc thấy bốn bề vắng lặng, nàng dứt khoát ngồi xếp bằng sau đình ở ngự hoa viên, vừa thưởng thức trăng thanh gió mát vừa ăn hạt dẻ, cảm giác mình thật sự phong nhã vô hạn.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, là một môn học.
“Lão khứ nhật thiêm yêu cước bệnh, sơn ông phục lật cựu truyện phương. Khách lai vi thuyết thần quang vãn, tam yết từ thu bạch ngọc tương” Nàng rung đùi đắc ý. (Tuổi già càng ngày càng đau chân, sơn ông mặc truyền phương cũ, người qua lại nói nắng sớm đã tắt, ba ngụm đã uống hết bạch ngọc tương.)
“Hắc… Hắc Bàn?” Một âm thanh đầy kinh ngạc từ trong đình phía sau nàng truyền ra.
Thịt hạt dẻ vừa mới nhai nát lập tức từ trong cổ họng trào ngược lên, trải qua ngàn khó vạn hiểm, lại từ trong lỗ mũi chảy ra ngoài.
Kim Phượng bịt mũi, nhảy dựng lên khỏi mặt đất. Túi gấm nhỏ chứa đầy hạt dẻ đặt trên đầu gối bị quăng rớt, những hạt dẻ vàng óng ánh rơi vãi đầy đất.
Lúng túng, lúng túng.
Kim Phượng nhướng mắt lên, chỉ thấy trong đình có hai người đang đứng, bồng bềnh xuất trần. Một người mặc thường phục màu trắng đen, đội mũ tơ tằm màu đen, mặt thô như đao khắc, môi mỏng mà lạnh lùng, ngang tàng nghiêm nghị. Người còn lại mặc áo dài nhà nho màu phẩm xanh, viền tay áo là một vòng lá trúc màu mực, hàng mi rộng lượng, tuổi còn rất trẻ, tay cầm cây quạt màu trắng thuần chống đỡ trên quai hàm, miệng há hốc.
“Hắc bàn?” Người mặc áo nhà nho màu phẩm xanh lại gọi một tiếng nữa.
Toàn thân Kim Phượng đông cứng giữa ngự hoa viên màu xanh lá mạ.
Những lúc ngươi không biết nên nói cái gì, tốt nhất là không nói gì hết – Đó là kinh nghiệm mà Đoàn Vân Chướng đã dùng thân phận của người từng trải dạy lại cho nàng.
Nhưng Đoàn Vân Chướng không hề nhắc đến, sau khi không nói gì hết, tiếp theo sẽ thế nào?
Đầu óc nàng nhanh chóng xoay tròn.
Bày trước mặt nàng là mấy con đường:
Thứ nhất, ngạc nhiên mừng rỡ nhào tới: Tiểu Ngư, là huynh sao, thật là trùng hợp!
Thứ hai, phượng nhan giận dữ, sai người lôi họ ra ngoài.
Thứ ba, giả ngu.
Cách thứ nhất, có vẻ như quá không biết xấu hổ.
Cách thứ hai… Nếu bị Đoàn Vân Chướng biết được nàng dám đem Tiểu Ngư Bảng Nhãn mà hắn ngưỡng mộ đánh ra khỏi cung, không chừng hắn sẽ lột da nàng để trả thù.
Cân nhắc thật lâu, Kim Phượng bình tĩnh phủi phủi cặn hạt dẻ rang đường trên người.
“Ân Vinh Yến còn chưa bắt đầu, hai vị nên đến Càn La Điện chờ một chút.”
Thừa lúc hai người còn chưa kịp phản ứng, Kim Phượng tiến lên hai bước: “Đường trong cung rất phức tạp, các điện đan xen. Đi lầm đường, cũng là chuyện thường thôi.”
Trên mặt hai người họ đều hơi chút ửng hồng.
Nhưng Tiểu Ngư Bảng Nhãn mặc áo phẩm xanh vẫn chưa từ bỏ ý định: “Hắc Bàn, muội không nhớ ta sao, ta là Tiểu Ngư đây!”
Người mặc áo màu đen trắng hơi vén đôi môi mỏng lên: “Đức Miễn, sao vậy, ngay cả tiểu cung nữ cũng là người quen cũ của huynh sao?”
Cung nữ? Kim Phượng chần chừ quan sát lại mình một lúc, rõ ràng trên người đeo rất nhiều trang sức quý báu, nhìn sao mà ra cung nữ chứ?
Ngư Trường Nhai làm như tan nát cõi lòng: “Hắc Bàn, muội thật sự không nhớ ta sao?”
Người mặc áo đen trắng cau mày nói: “Ta thấy, tiểu cung nữ này có vẻ hơi ngây ngốc, hay là đầu óc không được minh mẫn?”
Ngư Trường Nhai không cam lòng, lại gọi một tiếng: “Hắc Bàn!”
Người mặc áo đen trắng tiến lên hai bước: “Cô, là người cung nào?”
“…”
“Hai vị…” Kim Phượng nhẫn nại, hít sâu một hơi. “Mời ra cửa, quẹo trái. Không tiễn.”
Hai người đều ngạc nhiên.
Một hồi lâu, Ngư Trường Nhai còn muốn nói gì nữa, đã bị người mặc áo đen trắng kéo lại.
“Vị cung nhân này, cô có từng nhìn thấy một người mặc triều phục đi ngang qua đây không?”
“Người mặc triều phục, không biết người quan nhân nói đến là ai?”
Người mặc áo đen trắng muốn giải thích cặn kẽ, Ngư Trường Nhai lại kéo tay áo của hắn, cầm cây quạt chỉ về phía Thái Dịch Trì: “Thì Ngọc, huynh xem, Chu lão sư đang ở đó kìa.”
Chu lão sư, dĩ nhiên là quan chủ khảo đang tiến hành ân khoa, Chu Đại tài tử.
Kim Phượng nương theo hướng cây quạt của Ngư Trường Nhai chỉ, nhìn qua Thái Dịch Trì, lập tức ngây dại. Chỉ cảm thấy chớp mắt hóa thành giây lát, giây lát lại hóa thành chớp mắt. Chỉ thoáng nhìn một cái, bao nhiêu năm tháng cứ như vậy thấm thoát trôi qua.
Giữa Thái Dịch Trì, một người áo trắng đứng yên giữa những hòn đảo nhỏ liên tiếp cùng với những hành lang quanh co bên bờ. Chỉ thấy dưới xà nhà đỏ ngói vàng, gió mát lay động trên tóc mai người nọ, mà ánh mắt của người nọ vừa tĩnh lặng vừa xa xăm, giống như hàm chứa toàn cảnh núi sông.
Ngư Trường Nhai gọi một tiếng: “Chu lão sư!”
Trên đời này có một loại người: Thuần túy, cố chấp, nhiệt liệt. Hắn sống như một dải lụa trắng thượng hạng. Khi người nhìn vào ánh mắt hắn, ngươi có thể cảm giác được tình yêu mãnh liệt của hắn đối với cuộc sống, đối với tương lai tươi đẹp cùng với thiện lương phát ra từ nội tâm.
Nếu như người này tỏ vẻ hời hợt một cách hoàn hảo, ba đặc điểm trên sẽ càng thêm rõ rệt.
Chu đại tài tử chính là một người như vậy.
Giây phút khi Kim Phượng nhìn thấy Chu đại tài tử, liền cảm giác như các danh sĩ tài tử, quân tử đạt nhân mà nàng đọc được trong sách gần mười năm qua, tất cả đều là củi mục.
Chu đại tài tử trông thấy hai người Ngư Trường Nhai, liền ở giữa nơi tĩnh xa mông lung nó, nở một nụ cười rạng rỡ, nói: “Thì Ngọc, Đức Miễn, các ngươi xem này. Nếu nói ‘Thái Dịch phù dung Vị Ương liễu’, chẳng phải là cảnh trí lúc này hay sao?” Nói xong, ông chậm rãi đi qua dãy hành lang quanh co, hướng về phía ba người.
Thái Dịch phù dung Vị Ương liễu;
Phù dung như diện liễu như mi
Câu này nằm trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Nghĩa là: (Khi quay về) cung Thái Dịch thấy hoa phù dung, cung Vị Ương thấy liễu rủ/ Phù Dung thì như gương mặt nàng, liễu như nét mày nàng.
Chương 23: Trò Đùa Của Hắc Bàn
Người mặc áo đen trắng tên Thì Ngọc kia hơi vuốt cằm: “Lão sư thật hữu tình.”
Nhưng Kim Phượng lại nhìn thấy trong ánh mắt hắn rõ ràng ẩn dấu một tia khinh thường. Ấn tượng của Kim Phượng về người này liền giảm bớt đi nhiều.
Ngư Trường Nhai thì đôn hậu hơn, nói: “Lão sư, đã đến lúc phải đến Càn La Điện kiến giá, các vị ngũ huynh đều đang chờ ngài.”
Chu đại tài tử làm như không nghe thấy, khép quạt giấy trong lòng bàn tay, nói: “Lại không biết, hoa phù dung bên cạnh ao là do ai trồng, làm rất tốt, tôn thêm nét xinh đẹp cho cảnh trí nơi đây!”
Dưới làn da đen sẫm, khuôn mặt Kim Phượng khẽ ửng hồng.
Ánh mắt Chu đại tài tử rơi xuống người Kim Phượng, chợt lóe lên: “Đây là người phương nào?”
Ngư Trường Nhai nói: “Học trò ra ngoài tìm lão sư, lại đi nhầm đến ngự hoa viên. Nhờ có vị tiểu cung nữ này chỉ đường.” Hắn nói xong, lại ý vị sâu xa nhìn Kim Phượng một cái, như là muốn nói ‘Ta biết rõ muội là Hắc Bàn. Yên tâm, ta sẽ không vạch trần muội đâu.”
Kim Phượng toát mồ hôi đầy đầu.
Chu đại tài tử chắp tay hướng về phía Kim Phượng: “Đa tạ vị tiểu cung nhân này.”
Thì Ngọc mang theo một tia trào phúng, nói: “Lão sư, Tiểu Hắc Bàn này căn bản không giúp được gì cả, tìm được ông là Đức Miễn.”
Chu đại tài tử không đồng ý nhìn Thì Ngọc một cái, sau đó quay qua Kim Phượng, hòa ái mỉm cười: “Tiểu cung nhân đừng phiền lòng, tính tình Thì Ngọc là vậy đó.” Ông đưa mắt nhìn quanh bốn phía, xoay người bẻ một cành phù dung ở dưới mái hiên.
“Tiểu cung nhân, ‘Thiên lâm quét phủ một màu vàng, chỉ có phù dung đứng một mình’. Người sống ở trên đời cũng nên giống như cành phù dung này. Không cần để ý xem người khác nhìn ngươi như thế nào, mấu chốt là ở chính ngươi xem bản thân mình như thế nào.” Ông trịnh trọng một cách hiếm có, đưa cành phù dung ra trước mặt Kim Phượng.
Trái tim Kim Phượng bay bổng, bay vòng vòng trên Thái Dịch Trì, mãi vẫn không tìm được nơi chạm đất.
Kỳ thật, nàng muốn nói, lời này đặt ở trên đầu hoa cúc, hoa quế, hoa mai, tất cả đều sẽ rất chuẩn xác. Nhưng lần này, nàng ngậm miệng, đặc biệt không phát huy sở thích hủy hoại phong cảnh mạnh mẽ của mình.
Nàng chỉ đưa tay ra, nhận lấy cành phù dung.
Chu đại tài tử nhìn nàng một cái đầy thâm ý rồi xoay người rời đi. Hai học trò liếc nhìn cành phù dung trong tay nàng, cũng rời đi theo.
Còn lại một mình, Kim Phượng siết chặt cành phù dung, đứng bên Thái Dịch Trì hồi lâu.
******
Sau đó là Ân Vinh Yến, Đoàn Vân Chướng vô cùng tinh tế biểu đạt thiên tử có khả năng ban thưởng ân vinh. Không thể không nói, sau gần mười năm làm hoàng đế, Đoàn Vân Chướng mười bảy tuổi đối với cử chỉ của đế vương đã đắn đo vô cùng thỏa đáng.
Nhưng sau bức rèm che, ngồi bên cạnh Đoàn Vân Chướng mà tinh thần của Kim Phượng lại sớm đã bay đến chín tầng mây.
Chỗ ngồi đã được lấp đầy, tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt, rượu hàm tai nóng, thậm chí còn bày ra trò chơi tửu lệnh. Đến tham dự đều là các học trò đã học tập mười năm gian khổ, mặc dù xếp hạng trong khoa thi có cao có thấp, nhưng ai ai cũng muốn biểu diễn thành tựu thi văn của mình trước mặt thiên tử. Vì vậy, hào hứng xoa tay, nhao nhao muốn thử.
(Tửu lệnh là trò chơi trợ hứng khi uống rượu, sinh ra đầu tiên từ Tây Chu, sau đó hoàn thiện vào thời Tùy Đường. Uống rượu hành lệnh đặc biệt thịnh hành trong giới sĩ phu thời Đường, uống rượu ngâm thơ soạn văn là chuyện thường. Theo phong tục thời Đường, muốn chơi trò tửu lệnh cần phải có một tửu lệnh quan để ra đề mục.)
Trò chơi đi đến lúc cao hứng, một tiểu tiến sĩ tuổi còn trẻ, đại khái đã uống rất nhiều, bất ngờ đứng lên nói: “Nghe tiếng đã lâu hoàng di Bạch Ngọc tiểu thư chính là tài nữ đệ nhất kinh thành, sao không đi một lệnh, để cho mọi người mở mang kiến thức?”
Lời này vừa nói ra, tất cả đột nhiên im lặng.
Nhưng người đã uống quá nhiều không chỉ có một mình tiểu tiến sĩ nọ, vì vậy, thưa thớt lại có mấy người hưởng ứng. Mọi người liền ồn ào cười rộ lên.
Đoàn Vân Chướng nhíu nhíu mày, nhưng cũng không tức giận. Hắn chuyển hướng sang Lưu Bạch Ngọc đang ngồi sau bức rèm che bên phải, nói: “Bạch Ngọc, nàng có nguyện đi một lệnh trợ hứng hay không?”
Tiếng oanh vàng nhỏ nhẹ vang lên sau bức rèm: “Nếu như thế, Bạch Ngọc đành bêu xấu vậy.”
Tửu lệnh đến phiên Lưu Bạch Ngọc, vừa vặn là một cành phù dung.
Lưu Bạch Ngọc chân thành cười một tiếng: “Hôm nay, hoa phù dung ở Thái Dịch Trì nở rất tươi đẹp, Bạch Ngọc liền làm một câu vịnh phù dung vậy.”
Vì vậy, chấp một cây đũa ngà nhẹ đánh vào miệng cốc, vừa từ từ thì thầm: “Thái Dịch thủy trầm yên ba vãn, thúy hoa sao đầu ngọc lân tuân. Vị Nhược trì thượng ngô đồng thảm, cảm tiếu nhân gian thiểu lệ nhân.” (Khói sóng trên mặt hồ Thái Dịch, đầu cành thúy hoa gầy ngọc xương. Thảm cây ngô đồng trên bờ Vị Nhược, dám cười nhân gian thiếu mỹ nhân)
Trong bữa tiệc, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Ngay cả Đoàn Vân Chướng cũng xúc động nói: “Thật không hổ danh là tài nữ!”
Mọi người luôn miệng tán thưởng, có khen người, có khen thơ. Khen tới khen lui, cuối cùng cũng có thể khen đến hoàng đế cùng Uy Quốc Công. Cho nên, nói người uống rượu say, cũng là có điểm mấu chốt.
Giữa những tiếng khen ngợi không ngớt, bỗng có một âm thanh khác lạ vang lên.
“Thần lại cảm thấy, bài vịnh lần này chẳng có gì đặc sắc.”
Mọi người nhao nhao sửng sốt, nhìn lại, chính là Trạng Nguyên lang liều mạng Sài Thiết Chu, Chữ Thì Ngọc.
Sài Thiết Chu xuất thân nhà quan, lại tài trí hơn người, đương nhiên là mắt mọc ở trên đỉnh đầu. Người bình thường đều không để vào mắt. Buồn cười chính là Uy Quốc Công Lưu Hiết lại nhìn trúng kẻ có tính khí như hắn, còn vô cùng thưởng thức. Tất cả quan lại cũng không thể làm gì.
Sài Thiết Chu nói tiếp: “Bài thơ của hoàng di, văn từ hoa lệ thì không cần phải bàn. Nhưng tầm nhìn lại chỉ gói gọn trong một tấc vuông đất, dây dưa trong vinh nhục của con người, quanh quẩn ở hai chữ ‘Tư sắc’, không khỏi nông nạn.”
Mọi người biến sắc, lại thấy Sài Thiết Chu thoáng dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng trong khuê các mà có thể sáng tác thơ văn như vậy, cũng coi như hiếm có.”
“…” Mọi người thật lâu cũng không nói gì.
Một lúc sau, sắc mặt Lưu Bạch Ngọc tái nhợt, nói: “Nếu như thế, Bạch Ngọc tự phạt một ly.”
Một lượt tửu lệnh này gây ra động tĩnh quá lớn, rốt cuộc đã hấp dẫn được lực chú ý của Kim Phượng. Trông thấy tình hình này, nàng cũng cảm thấy buồn cười. Con ngươi chuyển một cái, ngoắc gọi cận thị đến, nàng nhỏ giọng dặn dò một phen.
Sài Thiết Chu đứng dậy, nâng ly rượu lên nói: “Nếu như thế, thần xin được cạn trước vì kính.” Hắn là một kẻ văn nhân, làm việc lại rất có hào khí. Ngửa đầu uống cạn chung rượu mạnh, thần sắc không hề thay đổi.
Trong lòng mọi người đều thở dài, thầm nghĩ: Có chỗ dựa, thật sự là khác hẳn a.
Sài Thiết Chu hào khí ngút trời đặt ly xuống, cúi người, khom lưng – -
Phịch một tiếng ngã ngồi xuống đất.
Khắp bữa tiệc hoàn toàn yên tĩnh.
Phút chốc, tiếng cười to ồn ào bộc phát. Ngay cả Ngư Trường Nhai hiền hậu ngồi bên cạnh cũng vỗ vai Sài Thiết Chu, cười nói: “Thì Ngọc, huynh say rồi.”
Trên mặt Sài Thiết Chu xanh trắng giao thoa. Hắn đương nhiên biết mình không phải đã say, nhưng vì sao cái ghế sau lưng bỗng chốc lại bị đẩy lui ra phía sau một thước?
Một loại trực giác kỳ lạ làm cho hắn nhướng mắt nhìn lên bức rèm che.
Ánh mắt xuyên qua bức rèm che, xem xém bỏng cháy một chút thần kinh của Kim Phượng. Tay Kim Phượng run lên một tí.
Vì vậy, trước ánh mắt của bao người, một cành phù dung tươi mới ẩm ướt từ phía sau bức rèm che, nhanh như chớp, lăn ra.
Trong Ân Vinh Yến lần này, Sài Thiết Chu, Ngư Trường Nhai, Chu đại tài tử, Lưu Hắc Bàn, thậm chí là cả hoàng đế Đoàn Vân Chướng đều không hay biết, bánh xe gỗ của vận mệnh lách cách một tiếng – bắt đầu chuyển động, mà mỗi người trong bọn họ đều đang bị đẩy vào giữa dòng nước lũ vô chừng.
Nghe nói Sài đại trạng nguyên sau khi về nhà đã huy động tất cả khả năng, tất cả các mối quan hệ, kể cả con gái nuôi trong cung của người em bạn dì của cháu họ của cậu họ của bà vú hắn, rốt cuộc cũng điều tra rõ ràng một sự kiện:
Trong cung chưa từng thu nhận cung nữ nào đen sẫm mập mạp.
Song, hoàng hậu nương nương đương triều, con gái của Uy Quốc công, vô cùng xác thực là một vị đen sẫm mập mạp.
Sài đại trạng nguyên chính là một thế hệ nhà nho liều mạng, là nam tử hán nung bằng sắt thép, nghe nói như thế cũng không khỏi mồ hôi ướt đẫm xiêm y.
Đương nhiên, đây là truyện sau này.
******
Sau Ân Vinh Yến, Đoàn Vân Chướng hỏi Kim Phượng:
“Hôm này hình như nàng có rất nhiều tâm sự, đang nghĩ gì vậy?”
Kim Phượng trợn mắt nói dối: “Đâu có.”
“Vậy cành phù dung kia là thế nào?”
Hai má Kim Phượng khẽ ửng hồng như dính phấn hoa, ngượng ngùng cười một tiếng. “Người khác tặng.”
Đoàn Vân Chướng bỗng dưng rùng mình một cái.
Chương 24: Tiểu Tỳ Tán Gẫu Bột Men Tia Cuồng
Phong Nguyệt mang theo những vật nàng đã trang bị muôn đời: Một cây viết, một tập giấy cùng một hộp mực, đi tới Hiên La Điện. Bởi vì hoàng đế bệ hạ thông truyền, muốn triệu kiến nàng.
Trong lòng nàng tràn đầy bọt nước màu hồng. Hoàng đế bệ hạ anh tuấn phóng khoáng anh minh thần võ muốn triệu kiến nàng nha, hơn nữa, còn là đơn độc triệu kiến nàng nha.
Trời ạ, nàng có phải là nên nhân cơ hội này xin hoàng đế bệ hạ đề cho nàng mấy chữ không đây?
Đoàn Vân Chướng để lộ một nửa gương mặt ra khỏi bản tấu chương, thờ ơ nói: “Ngươi chính là cung nữ hầu cận hoàng hậu nương nương?”
Phong Nguyệt nơm nớp lo sợ, quỳ xuống: “Hồi bẩm hoàng thượng, chính là nô tỳ.”
Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của nàng a, ngày cả nửa gương mặt cũng đã mê người như vậy. Mặc dù hắn không có danh tiếng lẫy lừng như ba tiến sĩ tuấn tú trong truyền thuyết, nhưng là một thiếu niên hoàng đế, hắn có khí độ cùng phong tư không ai có thể sánh bằng. Phong Nguyệt như si như say, nghĩ.
Đoàn Vân Chướng hồn nhiên không biết tiểu cung nữ này đang mơ màng về hắn, khép lại tấu chướng nói: “Ngươi đến gần đây, trẫm có chuyện hỏi ngươi.”
Phong Nguyệt ngoan ngoãn lạ thường, quỳ gối lết đi một đoạn, lại quỳ xuống trước mặt Đoàn Vân Chướng.
Đoàn Vân Chướng cân nhắc cách dùng từ một chút: “Trẫm hỏi ngươi, trong ngày diễn ra Ân Vinh Yến, hoàng hậu nương nương đã làm những gì?”
Phong Nguyệt suy nghĩ một chút: “Sáng sớm nương nương thức dậy, khẩu vị đặc biệt tốt, ăn một chén cơm trắng với hai đĩa thịt khô xào ớt xanh. Dùng xong bữa sáng thì đến cung Thái hậu thỉnh an, sau đó ở lại cung Thái hậu lắng nghe giáo huấn hai canh giờ. Sau giờ ngọ liền đến ngự hoa viên bố trí yến hội, mãi cho đến chạng vạng thì mở yến. Sau Ân Vinh Yến, nương nương hồi cung, cảm thấy đói bụng, liền gọi một đĩa ớt xanh xào thịt khô…”
“Được rồi được rồi được rồi…” Đoàn Vân Chướng nghe thấy ớt xanh xào thịt khô liền nhức đầu. “Trẫm chỉ hỏi ngươi trước khi mở yến, hoàng hậu đã làm những gì.”
“Trước khi mở yến, nương nương vẫn luôn ở trong ngự hoa viên ạ.”
“Có từng gặp qua người nào không?”
“Ách… Bái kiến thái hậu nương nương… Nô tỳ… cùng các cung nhân… Hết rồi ạ.”
Đoàn Vân Chướng nhíu mày: “Ngươi vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hoàng hậu?”
“Không phải ạ. Giữa đường nô tỳ có rời khỏi một lúc.” Hoàng hậu nương nương xấu tính, dùng Lư Vương gia dọa nạt nàng, nàng đành phải chạy trối chết.
“Vậy trong lúc đó, hoàng hậu vẫn luôn ở trong ngự hoa viên sao?”
“Vâng.”
Đoàn Vân Chướng im lặng.
Nhất định là, nhất định là trong lúc đó, Hắc Bàn đã gặp được ai đó, người đó còn tặng cho nàng một cành phu dung.
Vừa nhớ lại vẻ mặt của Hắc Bàn khi nhắc đến cành phù dung, Đoàn Vân Chướng đã cảm thấy đau bao tử.
“Trẫm hỏi lại ngươi, trong lúc đó, hoàng hậu đều ở một mình trong ngự hoa viên sao?”
“Hẳn là vậy…”
“Vậy trong lúc đó có thể có người nào khác đi qua ngự hoa viên không?”
Phong Nguyệt mơ mơ màng màng trợn tròn mắt, chẳng lẽ Hoàng thượng không hề phát hiện, hắn đang hỏi đi hỏi lại cùng một vấn đề hay sao?
Đoàn Vân Chướng nhìn Phong Nguyệt đang run rẩy sống lưng, thở dài: “Ngươi lui ra đi.”
Cuối cùng, Phong Nguyệt vẫn không có đủ dũng khí để hỏi hoàng đế bệ hạ ‘Có thể đề cho nô tỳ mấy chữ không?’
Cuối cùng, hoàng đế bệ hạ cũng không có đủ dũng khí để hỏi Phong Nguyệt: ‘Ngươi có biết ai đã tặng cành phù dung đó cho hoàng hậu không?’
******
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian